Mất cả một ngày hôm trước kì cọ chăm chút "em" xe 67 chiến hữu thân yêu, và thêm gần nguyên ngày nhẩn nha tha thẩn đi dọc Quốc Lộ 6 mới tới nơi. Tôi không chủ định "săn hoa" vì vốn chẳng phải nghệ sỹ nhiếp ảnh cho dù là nghiệp dư, chỉ đơn thuần muốn ngắm, muốn hít thở vị trong lành của miền đồi núi. May mắn thế, chỉ vừa qua Mai Châu, tôi đã thấy thấp thoáng những vạt cải phau phau rủ nhau chạy tít ra chân trời, ngun ngút. Quyết định dừng lại thêm một tiếng đồng hồ nữa, tuy muộn màng, tôi "chụp" lia lịa những cảnh cánh đồng hoàng hôn như tranh bằng cách…chớp mắt, dụi mắt, rồi lại nhìn, lại chớp mắt.

Nắng quái chiều không còn đỏ quạch, chỉ lưa thưa những sợi vàng yếu đủ khiến khắp núi rừng mờ nhòe như bức hình màu "vintage". Tôi chọn homestay tại nhà sàn một gia đình ngay gần cổng vào rừng thông bản Áng, tiền túi chẳng hết bao nhiêu, vài chục nghìn cho một chỗ ngủ ngon lành. Tối đó tôi được "chung sàn" cùng vài tốp bạn cũng đến đây nhân mùa hoa cải. Chủ nhà chuẩn bị cho chúng tôi một bữa ra trò, quanh mâm đầy ắp những sản vật địa phương: nặm pịa, bê chao, cơm lam, ốc đá,cá suối, lợn mán, cải ngồng… Một chút rượu táo mèo làm quen, tôi được biết đội bạn toàn dân "phượt" chuyên nghiệp, chuẩn bị chu đáo đến cả mùng mền túi ngủ; họ đông vui và trẻ trung, đàn hát trò chuyện thâu đêm.

Hồ thông bản Áng

Đêm xuống chẳng hiểu sương hay mưa lây rây, Mộc Châu lạnh quánh, mịt mờ. Đứng bên hiên nhà sàn trông ra xung quanh, thấy núi rừng lặng ngắt, thấp thó, ảo diệu vô cùng.

Tôi dậy sớm, thu dọn chăn màn và kịp xuống sân để vặn khớp cổ khớp chân trước cuộc hành trình đi thăm thú những cánh đồng. Đêm hôm trước đã nghe chị chủ nhà mách: "bên bản Áng, bản Búa và thị trấn Nông Trường, hoa đang kì nở rộ". Chào chị, tôi phóng xe đi liền, đội bạn còn ở lại chơi đến gần trưa mới xuất phát.

Hóa ra cũng không khó khăn gì chuyện tìm đường, người dân đã quen với những vị khách miền xuôi lên đây xem hoa chụp ảnh, họ chỉ cho tôi lối đi tường tận, đám trẻ nhỏ hồn nhiên còn hào phóng dẫn vào tận nơi. Trước mắt tôi, cả cánh đồng bao la, cái thứ màu trắng làm một chiếc áo đỏ của đứa bé địu em cũng rừng rực nổi lên, thắm thiết. Tôi leo lên một khu đất cao, yên vị trên phiến đá rộng. Hoa chen với mơ mận, với nhà, chen lên đường; đường len lỏi quanh co giữa hoa, giữa cỏ dại. Ờ, tuy chẳng có máy ảnh, nhưng cảnh tượng "hồng hoang" đó cứ từng phút từng giây chạy thẳng vào trí nhớ day dứt mãi về sau này mà tôi chẳng cần bỏ công tốn sức.

Mặt trời lên cao và bắt đầu sang chiều, nhưng mùa đông nắng không hề gắt gỏng. Tôi thoạt trông thấy mấy cô cậu "chung sàn" tối qua cũng đã tới nơi, màu áo đỏ sao vàng chẳng lẫn đi đâu được. Họ tản mát, tạo dáng, chụp, lại tụm lại, tạo dáng, chụp. Miệng nói cười vang cả cánh đồng.

Tôi ở lại không lâu sau đó, vì tôi thích sự yên tĩnh hơn; tôi thích những đàn em bé chạy qua, đạp xe qua trên con đường đất; áo quần chúng xanh đỏ tím vàng đã nhuốm màu "cháo lòng" vẫn bừng lên rực rỡ giữa đôi bờ trắng tinh. Vả lại cuộc nghỉ 3 ngày ngắn ngủi cuối tuần cũng nhắc tôi phải bớt chút ít thời gian để mua vài thứ làm quà cho bè bạn. Nào sữa, nào thịt trâu, bò hun khói, nào rượu táo mèo, rượu ngô…

Khắp lối về, cải còn mọc lẻ dăm ba đám trên các mảnh ruộng hoang, như muốn len lỏi níu chân tôi mãi chẳng dứt. Nhưng thôi, một chút xíu thế thôi, màu hoa trắng buôn buốt núi rừng trả lại tôi lòng nhẹ nhõm giữa bừa bộn (chứ không phải bề bộn) phố phường, xe cộ.

CMTG

Nguồn: maskonline